“Độ Thế Lão Nhân, ngươi và ta chưa từng quen biết, hôm nay duyên gặp mặt chưa thành, xem ra duyên phận chưa tới.”
Lăng Vô Thiên chậm rãi xoay người, sau áo choàng huyết quang lượn lờ, tỏa ra khí tràng cường hãn bá đạo, đồng thời cũng lộ ra một tia kiên nhẫn và mong đợi hiếm có. Ánh mắt hắn xuyên thấu mọi thứ, thần thức trải rộng nhìn về Vực ngoại chiến trường.
Thần niệm lại chú ý tới vài ý niệm, Độ Thế... đại nhân?! Trong mắt hắn hiện lên vài phần hứng thú, vạch ra một vết nứt trong hư không, sau đó không chút do dự bước vào.